“Phượng Niên.”
Từ Phượng Niên đang kinh hãi trước uy thế vô song của con thiên long vàng kim, bỗng nghe bên tai một giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy, hắn đột ngột quay đầu, nhìn thấy người ấy. Trong khoảnh khắc sinh tử này, hắn dường như quên đi hết thảy trời đất vạn vật, chỉ biết sững sờ nhìn, nước mắt tuôn rơi.
Có một bạch y nữ tử, tay áo phiêu diêu.
Nàng từng một kiếm rời Kiếm Trủng, nàng từng áo trắng đánh vang Ngư Long Cổ, nàng từng phạt hắn ôm sách quay mặt vào tường, nàng từng mang giày vải do Từ Kiêu tự tay may, một mình vào hoàng cung!




